Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

May mà em cứu anh

Minh họa: Phạm Minh Hải.

Một hôm, nàng lên mạng chát chít, gặp một người đàn ông tên là "Đồ Tồi". Người đàn ông thấy một cái tên trên mạng (nick name) là "Kháng Sinh", biết nàng là bác sĩ, bèn kể cho nàng nghe một câu chuyện.

"Đồ Tồi" nói: "Có một người đàn ông, ở một đô thị xa ngoài ngàn dặm, tự dưng hôn mê gục ngã tại cổng bệnh viện. Nhiều người, bao gồm cả thầy thuốc của bệnh viện đi qua bên cạnh người đàn ông, song chỉ trơ mắt nhìn, không có người nào đến cứu anh ta. Giữa lúc người đàn ông ấy sắp tuyệt vọng, thì một nữ hộ lý đi tới. Vừa trông thấy người đàn ông, chị thét lớn, bảo mọi người khênh người đàn ông vào phòng cấp cứu.

"Kháng Sinh" nói: "Nữ hộ lý ấy có phải là người lục tìm thấy chứng minh thư và điện thoại di động trong túi của người đàn ông, cuối cùng tìm cách can hệ được với bố mẹ của người đàn ông phải không?".

"Đồ Tồi" nói: "Đúng thế! Cô giỏi đoán thật, năng lúc ấy, cô cũng có mặt ở bên cạnh đứng xem chuyện xảy ra náo nhiệt cho vui mắt?".

Thay vì câu trả lời, "Kháng Sinh" hỏi: "Sau đó, sau đó như thế nào nữa?".

"Đồ Tồi" nói: "Nữ hộ lý hàng ngày đều như một con chim nhỏ vui vẻ bay vào buồng bệnh của người đàn ông, trò chuyện với anh ta. Cả nhà người đàn ông đều rất cảm kích cô ấy!".

"Kháng Sinh" nói: "Trên đời này còn nhiều người tốt lắm mà!"

"Đồ Tồi" nói: "Kỳ thực người đàn ông ấy không đau ốm, chỉ vờ hôn mê ngã tại cổng bệnh viện mà thôi!".

"Kháng Sinh" nói: "Không thể vậy, người đàn ông ấy chắc là có bệnh mới đúng chứ!".

"Đồ Tồi" nói: "Bệnh viện rà, người đàn ông quả thật có bệnh, phần ngực có một vết thương bị ám hại từ lâu. Người đàn ông nằm viện hơn một tháng thì bệnh khỏi. Sau khi ra viện, anh ta trở về nhà xa hơn ngàn dặm. Đến hiện thời, người đàn ông ấy đêm nào cũng ngủ mơ, trong mơ đều nhìn thấy nữ hộ lý!".

"Kháng Sinh" mắt ứa lệ, nàng nói với "Đồ Tồi": "Thế giới này Không thể nhỏ bé như vậy. Tôi chính là người nữ hộ lý ấy đấy!".

"Đồ Tồi" nói: "Thật vậy sao? Điều này chứng tỏ chúng mình có duyên phận, tôi chính là cái người đàn ông hôn mê ngã gục tại cổng bệnh viện của các chị đấy!".

"Kháng Sinh" hỏi "Đồ Tồi": "Vậy sao khi ra viện, anh không hỏi số điện thoại di động của em, thậm chí đến ngay thư cũng không viết cho em một lá chứ?".

Kháng Sinh nói: "Thật ra khi ấy em rất hy vọng anh hỏi số điện thoại di động của em đấy!".

"Đồ Tồi" trầm tư hồi lâu mới nói: "Đấy là bí hiểm của anh!".

Chàng và nàng bộc trực tán chuyện với nhau trên mạng. Có rất nhiều cư dân mạng biết chuyện của họ.

Ba năm sau, chàng mở một công ty.

Chàng cầu hôn nàng, chàng nói rằng, nàng là người mà suốt đời chàng phải cảm ơn, cũng là người đem lại hạnh phúc cho chàng.

Đêm tân hôn, chàng hôn nàng, đột nhiên, từ trong miệng rơi ra hai chiếc răng giả. Nàng rất sửng sốt: vì sao trước đây chưa từng nghe chàng nói đến chuyện lắp răng giả chứ?

Chàng rất lúng túng, chàng nói trước đây chàng quả thực giống cái tên gọi trên mạng của chàng, là Đồ Tồi, người xấu, suốt ngày cùng đồng bọn đánh đấm chém giết. Mấy chiếc răng giả này chính là vật kỷ niệm của những năm tháng ấy để lại cho chàng.

Chàng kể, lần ấy một tên trong đồng bọn cá cược với chàng, nói rằng: "Nếu cậu có hôn mê ngã gục tại ngay cổng bệnh viện cũng chẳng có một người đến cứu cậu đâu!".

Chàng không tin. Chàng nói rằng, nếu không có người cứu chàng, chàng sẽ suốt đời rong ruổi trên con đường u tối.

"May mà hôm ấy em cứu anh!" - Chàng xúc động nói - "Giờ thì em biết Tại sao anh không hỏi số điện thoại di động của em chứ? Trước đây anh không phải là người tốt, anh biết mình không xứng đáng với em mà!".

Nàng ôm ghì chặt lấy chàng, không biết mắt đã ứa lệ tự lúc nào